Vương Phi Xà Y
Phan_59
Lúc thị vệ chạy tới bên này vây quanh hai người Bạch Nham, thì cũng là lúc ngọn lửa lớn bốc cháy lên ở các lều trại, tốc độ lửa cháy lan ra nhanh một cách quỷ dị khiến người ta phải chấn kinh, không hiểu lửa này làm sao lại thiêu đốt nhanh chóng như vậy được.
"A..........Không tốt, cháy rồi........"
"A........Chạy mau........."
"A...........Nóng quá.........cứu mạng.......cứu mạng ạ........."
Những người ngủ say ở trong lều đều tỉnh dậy, do trên người bị lửa đốt cháy nên chỉ kịp chạy vài bước thì đều ngã xuống trên mặt đất.
"Giết cho ta" Khương Vân hoàng quần áo lôi thôi, nhìn thấy các lều trại bị ngọn lửa lớn thiêu đốt thì lập tức đảo mắt liếc nhìn người đang bị bao vây, sau đó tức giận quát lớn.
"Giết!" Nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt các thị vệ đều xông lên tấn công hai người Bạch Nham.
"Làm sao bây giờ?" Lãnh Dao nhìn thấy nhiều người cùng xông lên thì nhất thời choáng váng. Người nhiều như vậy, các nàng còn không phải là sẽ bị đánh cho thành bánh nhân thịt à.
Bạch Nham tức giận, thờ ơ nhìn đám binh sĩ đang xông lên nhưng thân thể lại không làm ra một động tác nào cả.
Lãnh Dao thấy vậy thì trong lòng lạnh xuống, nàng mặc dù có công phu đấu khí, nhưng nhiều người như vậy, nàng......nàng............
Lãnh Dao cảm thấy sốt ruột, 'oa' một tiếng liền khóc lên..........
"Hu hu .......ta còn chưa muốn chết ạ..........Hu hu, ta còn chưa lập gia đình, ta còn nhiều chuyện chưa làm xong......." Đưa tay lau nước mắt, cứ như tất cả mọi chuyện này đều là do Bạch Nham làm hại nàng vậy!
"Ngậm miệng, ngươi còn chưa chết được!" Bạch Nham giận dữ quát mắng, cảm giác như có vẻ mất kiên nhẫn!
"Hu hu.....Nhiều người như vậy..........Dù ngươi có công phu.........."
'cạch' ở phía sau người Lãnh Dao đột nhiên truyền tới một âm thanh vang lên, khiến cho Lãnh Dao đang nói liền im lặng. Ngay cả đám binh sĩ đang xông tới cũng sửng sốt, chỉ biết ngây ngốc nhìn Lãnh Dao, nàng đánh rắm?
Trong lúc tất cả đang ngây người, một mùi thúi dần dần dâng lên làm cho cả đám binh sĩ phải đưa tay bịt mũi, còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm Lãnh Dao, trong đó hiện lên đủ mọi suy nghĩ.......
"Con bà nó, nữ nhân này cũng quá thối rồi!" Trong đám người không biết là ai hô lên một câu như thế, khiến cho oán niệm của mọi người lại đều dâng lên.
"Không phải ta......không phải ta........" Lãnh Dao nghe được thế thì trong nháy mắt khuôn mặt bỗng đỏ lên, miệng không ngừng giải thích, thật sự không phải nàng, nhưng mà nàng lại vô cùng buồn bực vì không rõ là người nào đánh rắm ạ!
"Ọe....ọe......Mẹ nó! ngươi có phải là người không!"
"Yêu nữ.........nàng nhất định là yêu nữ............!"
"Người bình thường, ai có thể đánh rắm như vậy.........."
Bọn binh sĩ khinh bỉ nhìn Lãnh Dao, nữ nhân này thật quá thối rồi...........
Mùi thối càng lúc càng nồng nặc, làm cho bọn họ cúi người nôn mửa, hô hấp dồn dập khiến ngay cả dạ dầy cũng trở nên quay cuồng.........
Bạch Nham nhìn vẻ mặt của Lãnh Dao đỏ lên thì nụ cười bên miệng lại càng tươi hơn, nàng đáng bị như thế, ai bảo nàng làm kinh động đến bọn binh sĩ này.
Lãnh Dao đỏ mặt cố gắng giải thích, nhưng bọn binh sĩ càng nghe nàng giải thích thì lại càng khinh bỉ. Trong nháy mắt Lãnh Dao cảm thấy tức giận vô cùng, đi lên kéo một tên binh sĩ đang nôn mửa: "Mẹ nó, ánh mắt của ngươi đây là có ý gì, lão nương đã nói là không phải do ta làm. Tại sao lại vẫn cứ nhìn lão nương, ngươi thật đáng đánh, đáng đánh......."
Một trận tay đấm chân đá, sau cùng nàng vẫn chưa hết tức giận, liền rút ra thanh đao ở bên hông của tên binh sĩ rồi đâm thẳng vào ngực hắn một đao: "Ta đâm chết ngươi, đâm chết ngươi!"
Kết quả, trêu chọc vào nữ nhân tức giận là rất nguy hiểm, một khi tức giận tới đỉnh điểm thì ngay cả cái chết cũng không còn sợ hãi nữa ạ!
Những tên binh sĩ đang nôn mửa khi nhìn thấy một cảnh này, nhất thời cũng quên mất việc đang nôn ọe, nữ nhân này chẳng những đánh rắm thúi mà lại còn rất hung hãn nữa !
Ngọn lửa lớn vẫn thiêu đốt xung quanh như cũ, theo gió mà lan tràn ra khắp nơi khiến toàn bộ người đang ngủ phải kinh hãi tỉnh dậy. Đông Liêu hoàng và Tư Đặc Nhĩ nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu đốt lều trại, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ đủ các loại chuyện.
"Nơi cất giữ lương thảo cũng bị thiêu đốt!" Đông Liêu hoàng nói xong, nhanh chóng chạy đi.
Tư Đặc Nhĩ đứng phía sau thì một chút khẩn trương cũng không có, tâm tư thoải mái đứng xem kịch vui. Không phải thủ hạ của hắn, hắn cần gì phải vội vàng, nhưng mà người nào lại to gan lớn mật tới đây mà thiêu đốt lều trại cùng lương thảo?
"Chết tiệt, các ngươi đang làm cái gì? Sao vẫn còn không giết hai người.....ọe....." Đông Liêu hoàng đuổi tới bên này thì thấy tình cảnh Lãnh Dao và Bạch Nham bị vây ở giữa, sau đó liếc mắt nhìn đám thị vệ thấy không ra tay công kích mà ngã trái ngã phải. Hắn lập tức giận dữ quát mắng, nhưng vừa mở miệng định nói thì bị một mùi thúi chui vào miệng: "Thứ gì đó, sao có thể thối như vậy hả?"
"Hoàng thượng........nữ nhân này có yêu pháp........rắm của nàng đánh ra thối vô cùng......." Một binh sĩ trong đám đang nôn mửa ngẩng đầu bẩm báo. Không phải là bọn hắn không công kích, mà là do nôn mửa mãnh liệt nên đầu óc quay cuồng, khí lực làm gì còn để công kích ạ!
Nghe nói thế, Đông Liêu hoàng trừng to mắt nhìn Lãnh Dao, hắn biết trên đời này võ công có rất nhiều loại, nhưng mà nếu bảo chỉ một chiêu rắm thối này mà cũng có thể mang đi công kích thì..........
Lãnh Dao trong lòng nổi giận, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm tên binh sĩ đang nói chuyện, tên lính kia trông thấy thế thì nhất thời ngẩn ra, lùi về sau người Đông Liêu hoàng né tránh.
"Loại này là kỳ môn yêu thuật, không mau giết còn chờ cái gì.........ọe........" Ánh mắt ghét bỏ và khinh bỉ nhìn chằm chằm về phía Lãnh Dao.
"Mẹ nó, ta vả nát miệng ngươi" Lãnh Dao lao thẳng về phía Đông Liêu Hoàng mà đánh, còn Đông Liêu hoàng vì đang nôn mửa nên không có phòng bị, thân thể thì đang nín thở vì sợ bị hít vào mùi thối kia cho nên không có khí lực. Nên khi một cái tát của Lãnh Dao đánh tới, thì lảo đảo ngã xuống trên mặt đất.
"Vả nát miệng ngươi, vả nát miệng ngươi.........." Lãnh Dao nhấc chân giẫm lên người Đông Liêu Hoàng, hai tay liên tục đánh loạn trên mặt hắn.
"Cứu mạng........Người đâu........giết.........giết ..........aiza......" Đông Liêu hoàng làm sao có thể chống lại được cơn tức giận điên cuồng của Lãnh Dao, vẻ mặt vốn tuấn mỹ thì lúc này đã bị vạch ra một vệt máu, nhìn vô cùng thê thảm.
Bạch Nham đứng thẳng nhìn về nơi ngọn lửa đang bốc cháy, ngọn lửa lớn như vậy hẳn là có thể thiêu đốt hết lương thảo và làm bị thương không ít người. Tuy đêm nay tiến hành không được thuận lợi, nhưng cũng có được hiệu quả mà hắn mong muốn.
Biên Cảnh có trăm vạn nhân mã, nếu như không có ngọn lửa lớn gây ra hỗn loạn thì bọn hắn sợ là cũng khó thoát thân. Hơn nữa cũng phải cám ơn Hẩu Tử, quả rắm kia thật sự rất tuyệt ạ, chỉ đáng thương cho kẻ chết thay là Lãnh Dao, e rằng danh tiếng rắm thúi này của nàng vào ngày mai sẽ truyền đi khắp nơi!
"Đừng đánh, đi mau" Bạch Nham lên tiếng chế trụ Lãnh Dao, nhìn đám binh lính ở đằng kia đang chạy tới, nếu để trời sáng lên thì bọn hắn có muốn chạy đi cũng không dễ.
"Ta xé nát ngươi......xé nát ngươi......" Lãnh Dạo bị Bạch Nham nửa túm nửa kéo đứng lên, trong miệng vẫn không ngừng quát mắng.
Sau đó lại liếc mắt nhìn Đông Liêu hoàng đang nằm ở dưới đất, lần này thì hay rồi, Bạch Nham cũng không nghĩ tới nàng lại ra tay độc ác như vậy, khuôn mặt kia quả thật là quá thê thảm rồi!
"Người đâu.........Người đâu, đừng để cho bọn chúng chạy thoát" Khương Vân hoàng đang khoác thêm y phục, nhìn thấy hành động của Bạch Nham định bỏ chạy thì ưỡn thẳng lưng, cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn mà hô to một tiếng.
Không thể để cho bọn họ chạy được, hơn trăm vạn đại quân của bọn hắn hiện giờ đã bị người này làm cho gà bay chó sủa, đại doanh bị đốt cháy, lương thảo cũng....... Thử hỏi nếu không bắt giữ được người gây chuyện, sau này chuyện bị truyền ra ngoài, bảo mặt mũi hai nước bọn hắn biết để ở đâu, để ở chỗ nào ạ.
Nhân mã ở phía sau tiến đến, Bạch Nham cũng lôi kéo Lãnh Dao chuẩn bị chạy về phía rừng cây.
Xoay người nhìn Khương Vân hoàng nháy mắt mấy cái, vừa rồi hắn dùng khẩu ngữ nói với Khương Vân hoàng để làm hắn khó chịu mà tức giận quên đi cảnh giác, sau đó là dơ tay bắn ra một đạo đấu khí.
'Oanh.........rầm ầm........'
"A.............."
"A............" Khương Vân hoàng và nữ nhân đứng phía sau hắn đồng thời kinh hoảng hô to một tiếng.
Bọn binh lính quay đầu, thật là một cảnh tượng hoành tráng ạ. Khương Vân hoàng toàn thân xích lõa, nhưng đấy vẫn chưa phải là điểm chính, mà điểm đáng chú ý nhất chính là mỹ nhân ở sau lưng Khương Vân hoàng toàn thân cũng không mặc quần áo, dáng người hoàn mỹ làm đầu óc của tất cả binh sĩ đều mê muội nghĩ linh tinh, và hiển nhiên kết quả chính là bọn hắn đã quên luôn việc phải truy đuổi người phía trước.............
"Đẹp quá ạ!" Bọn binh lính nhao nhao tán thưởng, ngọn lửa trong mắt lúc này so với ngọn lửa đang thiêu đốt đại doanh kia còn nóng bỏng hơn.
Khương Vân hoàng toàn thân trần truồng, nhìn thấy bọn binh lính tươi cười bỉ ổi kia cùng với lửa dục hỏa trong mắt, lập tức nổi giận.
"Vẫn còn không giết cho ta, người nào chậm một bước thì trẫm sẽ giết người đó!" Đối đầu với kẻ mạnh, mọi người lại bị sắc đẹp mê hoặc, cho nên trong lòng hắn lúc này vô cùng tức giận. Cúi người nhặt lên thanh đại đao, đâm thẳng một đao vào người nữ nhân đang đứng phía sau.
"A......Hoàng thượng.....Hoàng....." Nữ tử kinh hoảng, không nghĩ được mới chỉ một giây trước bọn họ còn đang ân ái thân mật, nhưng một giây sau đã bị hắn đâm một đao vào trái tim.
Bọn binh lính nhìn cảnh tượng này, không ai dám lên tiếng mà tất cả đều quay đầu chạy đuổi theo Bạch Nham.
Bạch Nham vui vẻ cười, trong con ngươi màu đen trở nên tối tăm, đấu khí mạnh mẽ cũng bộc phát ra ngoài khiến cho không người nào đuổi kịp, giọng nói ngạo mạn vọng lại: "Hoàng thượng, ta là sợ ngươi bị lửa dục vọng quá lớn rồi sẽ tự bạo mà chết, cho nên mới nhân cơ hội này giúp ngươi diệt trừ đi, hoàng thượng cũng không cần cảm ơn ta, ha ha......"
Khương Vân hoàng nghe xong, cũng không quan tâm trên người đang xích lõa, cúi đầu nhìn về vật trọng yếu của nam nhân..... chỉ thấy nơi vừa mới xuất ra sau khi ân ái kia bỗng nhiên chảy máu, sau đó bộ phận này chỉ trong nháy mắt đã cùng với thân thể của hắn tách rời ra, rơi xuống mặt đất.....
Yên tĩnh, lúc này mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đáng sợ. Chỉ còn có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua..........
Mọi người thấy cảnh này thì đều trở nên choáng váng, sửng sốt, cho nên cũng quên cả việc đang làm...
Bộ phận trọng yếu rơi xuống kia chính là ở trên người của hoàng thượng bọn họ ạ, hoàng thượng trở thành thái giám, này..... chuyện này thật là loạn mất rồi.
"A..........." Đang trong lúc yên tĩnh, thì một tiếng gào thét chấn động vang lên.
Thân hình Khương Vân hoàng lảo đao đi trên mặt đất, hai tay giữ chặt nơi đó, trong miệng liên tục kêu rên.
"Ha ha....... tối nay thật sự là vô cùng tốt đẹp ạ!" Bạch Nham cười to, xoay người lôi kéo Lãnh Dao chạy đi, sau đó là biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Tư Đặc Nhĩ từ xa đi tới, nhìn tình huống này thì cũng nhíu mày. Quân vương của hai nước như thế nào lại thê thảm tới mức này, một người thì bị hủy dung, còn một người thì thành thái giám.
Chuyện này, tới cùng là ai mà lớn mật ra tay ngoan độc như vậy ạ.
Ngoan độc? thủ đoạn này, hình như cùng với nữ nhân kia có chút giống nhau.
Đưa mắt nhìn nơi mà hai người kia biến mất, đôi con ngươi híp lại. Bọn họ là ai? Xem ra là có quen biết, một nam một nữ, nhưng nàng kia không phải Bạch Băng, thế thì nàng kia là ai?
Chẳng lẽ là do Xích Liên Triệt phái tới, xem ra là hắn đã xem thường Xích Nguyệt quốc, xem thường Xích Liên Triệt rồi. Không thể tưởng tượng được trận này còn chưa đánh, mà đã rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy rồi.
Đêm nay, quân chủ hai nước bị thương, chiến sự ngày mai sợ rằng là sẽ không ổn. Mà một nam một nữ kia thân thủ rất mạnh, có thể không tiếng động xuất hiện ở doanh trại thì hắn còn tin được, nhưng mà làm cách nào mà có thể phóng hỏa nhanh như vậy thì hắn lại nghĩ không ra. Hai người họ làm sao làm được chứ? Lửa không những tốc độ lan nhanh mà còn cháy rất mãnh liệt ....
"Hoàng thượng, hoàng thượng, mau truyền quân y" Các vị tướng quân ở trong quân doanh nhìn hai vị quân chủ đều giật mình, nhanh chóng chia nhau mang hai vị quân chủ về hướng lều trại chưa bị cháy.
"Hoàng tử, chuyện đêm nay có thể hay không ảnh hưởng tới trận chiến ngày mai?" Khải Đức đi tới bên cạnh Tư Đặc Nhĩ, nhỏ giọng hỏi.
"Không có việc gì" Tư Đặc Nhĩ vung tay lên, chẳng qua chỉ là tổn thất một phần mười tướng sĩ, số lương thảo còn lại cũng đủ để cầm cự, chỉ cần công phá được Biên Cảnh thì sợ gì không có lương thảo!
Nếu chiến sự nổ ra, Bạch Băng chắc sẽ không chịu ngồi yên chờ chết. Trực giác nói cho hắn biết, trận chiến này sẽ là một trận chiến kinh tâm động phách nhất trong đời của hắn, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã làm hắn khẩn trương rồi.
Nếu như bảo nàng xông vào phá hủy quân doanh thì hắn cũng tin tưởng, nhưng mà người nữ tử đêm nay kia có thân hình khác hoàn toàn với nàng, điều này thật ngoài với dự đoán của hắn.
-----------
Ám Ma tộc, ở trong mật thất của tộc, Vương Lam ăn mặc quần áo bình thường của gia nhân, đứng đối mặt với Mộc Cầm, nàng có cảm giác cực kỳ tức giận.
"Mộc cầm, thời gian đã lâu như vậy vì sao còn không có hành động gì. Chẳng lẽ ngươi thật không muốn giúp ta và nhi tử đoạt lại thiên hạ Xích Nguyệt" Lời nói trong miệng Vương Lam mang theo tức giận vang lên.
"Lam tỷ tỷ ngươi còn không biết sao? Hiện tại hai nước đang vây công, Xích Liên Triệt xuất chiến ở Biên Cảnh, mà Xích Nguyệt có thể hay không giữ được còn chưa rõ mà" Mộc Cầm ngồi ở trên ghế, bây giờ Ma Quân đã bắt đầu nghi ngờ nàng, cho nên mấy ngày này bọn nàng phải trốn đông trốn tây.
Nghe thấy thế, Vương Lam trầm mặc trong chốc lát. Hai nước vây công nàng có nghe qua Sơn nhi nói, nhưng mà mấy ngày này Sơn nhi đều ra ngoài nên chỉ còn lại nàng một mình ở trong mật thất, chuyện xảy ra nàng cũng không biết. Giờ nghe thấy vậy thì có chút kinh hãi, Xích Liên Hoàng vậy mà lại để Xích Liên Triệt vì một nữ nhân mà khai chiến với hai nước kia, đổi lại nếu là Sơn nhi muốn làm thế, chỉ sợ Xích Liên Hoàng sẽ chặt luôn hai chân của Sơn nhi ạ!
"Mộc Cầm, ngươi cảm thấy Xích Nguyệt thật sự có lẽ không giữ được rồi đúng không?" Vương Lam dò hỏi, nếu như thật là vậy thì nàng và Sơn nhi sau này phải sống như thế nào?
"Chuyện này, thật sự là không thể xác định được. Nhưng mà đứng trước tình cảnh bị hai nước vây công một nước, chỉ cần dùng đầu mà suy nghĩ thì cũng biết kết quả là gì, Xích Nguyệt này ngươi cũng đừng nghĩ tới nữa mà cứ yên tâm ở lại đây, muội muội là ta đây sẽ nuôi các ngươi" Nàng là phu nhân của trưởng lão Ám Ma tộc, dựa vào địa vị này thì giá trị của nàng ở đây sẽ không thấp, mà tài phú của Ám Ma tộc thì không cần phải nói.
"Ta biết ngươi đối với mẫu tử chúng ta rất tốt, nhưng mà suốt ngày ở trong mật thất, đó cũng không phải là biện pháp" Sắc mặt Vương Lam lộ ra vẻ chua xót, rồi lại chuyển qua vẻ oán hận: "Nếu không phải vì Xích Liên Triệt và Bạch Băng thì mẫu tử hai người chúng ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này"
"Nói tới nữ nhân kia ta lại phiền muốn chết, chỉ hận không thể đem nàng ta bầm thây vạn đoạn" Nếu không có Bạch Băng thì nàng cũng đâu bị Ma Quân Tây Ma Nguyệt tra ra được manh mối gì chứ.
Hai người nói xong, cửa mật thất mở ra, Chân Nguyệt và Nguyên Nguyệt cùng nhau đi tới, trên mặt hiện lên vẻ âm trầm.
"Làm sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như thế?" Mộc Cầm đỡ Chân Nguyệt ngồi xuống, rồi đưa tay xoa bóp vai cho hắn.
"Aiz, đừng nói nữa, quân thượng giải độc rồi!" Nguyên Nguyệt nhăn mặt, hắn là người tự tay hạ kỳ độc, năm đó hắn đã mất rất nhiều năm mới tìm được cách chế độc này. Hơn nữa vì rắn hai đầu mà thủ hạ của hắn đã chết rất nhiều, thế nhưng hôm nay lại bị người ta giải được!
"Cái gì? Ngươi nói Ma Quân giải được độc rồi hả?" hai tay Mộc Cầm cứng đờ: "Là ai, là ai lại lợi hại như thế?" Độc của Nguyên Nguyệt còn có người có thể giải?
"Bạch Băng!" Chân Nguyệt sắc mặt âm trầm, hắn đã xem nhẹ nữ nhân này rồi. Độc của Nguyên Nguyệt vô cùng hiếm lạ, hơn nữa còn thêm cả độc rắn nhưng mà nàng ta vẫn có thể giải, chuyện này khiến hắn phải giật mình không ít!
"Cái gì?" Mộc Cầm và Vương Lam cùng lúc lên tiếng, trong mắt đều là sự kinh hãi chấn động.
"Nàng ta tới Ám Ma tộc lúc nào?" Mấy ngày nay nàng cũng không nghe thấy có người nào tới tộc mà.
"Vào lúc đêm khuya xông tới, hình như là có giao dịch gì đó với quân thượng. Ngày hôm qua quân thượng điều động hơn năm vạn nhân mã và năm trăm ma thú cao cấp giao cho Bạch Băng, chỉ sợ chuyện này có liên quan tới chiến sự ngoài Biên Cảnh" Nguyên Nguyệt trả lời, hiện tại bọn hắn tuy là trưởng lão nhưng lại không hề được quân thượng tín nhiệm, hoặc là nói chính xác hơn thì quân thượng hiện tại đã nổi lên sát tâm với bọn hắn.
"Bạch Băng nhất định là mang người và thú đi Biên Cảnh, nếu như thật sư như vậy thì chỉ sợ hai nước vây công cũng không phải là đối thủ, nhưng mà nếu như thắng thì chẳng phải là sẽ để cho Bạch Băng và Xích Liên Triệt càng thêm cuồng vọng sao. Sau đó Xích Liên Hoàng sẽ vì vậy mà truyền lại ngôi hoàng đế, đến lúc đấy Xích Liên Triệt làm chủ Xích Nguyệt, cộng thêm Bạch Băng nữa thì sợ là sẽ càng khó diệt trừ hai người này" Trên mặt Vương Lam hiện lên vẻ bối rối, mẫu tử bọn hắn nếu đã không chiếm được giang sơn thì bọn Xích Liên Triệt cũng đừng mơ tưởng có được: "Không được, trận này bọn hắn không thể thắng lợi được, các ngươi phải nghĩ ra biện pháp nào đi"
Chương 53.2 Cuộc Chiến Của Ba Nước.
Mộc Cầm suy nghĩ, lời nói này của Vương Lam cũng rất có lý. Tuy các nàng đối với giang sơn này không có hứng thú, nhưng mà nếu Bạch Băng là nữ nhi của Hậu Giản, hiện giờ Ma Quân lại giúp nàng, nếu về sau nàng ta tiếp quản Ám Ma tộc, vậy các nàng phải chết là không thể nghi ngờ ạ.
Không thể giữ, tuyệt không thể giữ lại. Trận chiến này của Xích Liên Triệt cũng tuyệt đối không thể thắng lợi!
"Đúng rồi, lão già Bạch Hào kia không phải là vẫn đang nằm ở trong tay của chúng ta sao" Mộc cầm kêu lên một tiếng, trên mặt hiện lên tươi cười: "Lợi dụng Bạch Hào uy hiếp Bạch Băng, hẳn là sẽ có tác dụng"
"Đúng, đúng" Nghe thế, vẻ mặt bối rối của Vương Lam cũng trở nên mừng rỡ. Nàng sao lại có thể quên chuyện này, Bạch thừa tướng yêu thương nhất chính là Bạch Băng, mà theo tính cách của Bạch Băng thì nhất định khi nghe tin Bạch Hào, sẽ trở nên rối loạn.
"Phương pháp này có lẽ là ổn, Nguyên Nguyệt, ngươi mang theo binh lính cùng Bạch Hào đi Biên Cảnh, chúng ta sẽ đến đó sau" Ánh mắt Chân Nguyệt sáng lên, Bạch Hào đối với bọn hắn rất có tác dụng, nói không chừng về sau còn có thể là vương bài, chuyện này thật tốt.
"Không chỉ có Bạch Hào, ta còn có một vương bài nữa" Nguyên Nguyệt híp mắt lại, nở một nụ cười giả dối đầy nguy hiểm.
"Còn có một vương bài? là cái gì?" Mộc cầm nghi ngờ, trong lòng thầm nói, không thể tưởng được Nguyên Nguyệt này còn có thể giữ lại một đường lui.
"Yên tâm, đợi khi các ngươi tới Biên Cảnh thì sẽ hiểu. Vương bài này cũng không có quan hệ tới Bạch Băng mà chính là liên quan tới Xích Liên Triệt."
Xích Liên Triệt? Mấy người ở đây đều sửng sốt, chẳng lẽ định bắt Xích Liên Triệt để khống chế Bạch Băng, hay là bắt Bạch Băng rồi áp chế Xích Liên Triệt?
Nguyên Nguyệt thấy mọi người nghi hoặc cũng không trả lời, chỉ là nở một nụ cười tính kế, ra vẻ chuyện tình ở Biên Cảnh hắn đều nắm giữ tất cả!
---------------
Sáng sớm, sương mù dần dần tán đi, ánh mặt trời từ từ chiếu xuống mảnh đất tối tăm. Trên các cành cây đều có vết tích của sương sớm, cùng với tiếng chim chóc bay lượn kêu ríu rít tạo nên một cảnh tượng vô cùng yên bình.
Trên tường thành, binh sĩ trấn thủ đứng trên cao nhìn xuống, trong lòng liền hô to một tiếng thật tốt. Bọn họ đều biết hôm qua đại doanh của địch bị lửa cháy, cho nên khi thấy một mảnh trắng xóa, cùng với lương thảo của quân địch bị thiêu đốt thì ai cũng cảm thấy vui sướng.
Sáng sớm thấy cảnh này, binh lính của Xích Nguyệt sao có thể không vui sướng được ạ. Hiện giờ binh lính hai nước bao vây đã bị tổn thương không ít, lương thảo lại không có, dù có tấn công thì cũng không giữ được mấy ngày.
Trong nháy mắt tất cả đều suy nghĩ tới người phóng hỏa tối qua, thật sự là người này đã lập được công lớn rồi. Xem ra, quốc gia bọn họ tuy phải đối chiến với hai nước nhưng phần thắng cũng không phải là không có !
Bên trong cửa thành.
"Vương gia, hôm qua quân doanh của hai nước bị cháy, lương thảo bị đốt sạch, mà ngay cả binh lính cũng bị chết không ít." Phó tướng đi tuần tra thành trở về thì lập tức đi báo cáo với Xích Liên Triệt.
"A...? Là người nào phóng hỏa?" Xích Liên Triệt lên tiếng hỏi.
"Cái này thì không rõ, chỉ nghe thám tử báo lại, xông vào doanh trại là một nam một nữ. Đi theo bên người la hai ma thú một trắng một đen, kỳ lạ hơn còn có thêm một con Hầu Tử. Còn nghe nói người nữ nhân này là yêu nữ, không chỉ có công phu cao mà ngay cả yêu pháp cũng rất lạ, làm cho quân chủ hai nước một người thành thái giám, một người bị hủy đi dung mạo" Phó tướng vừa nói vừa vui sướng, người xông vào phóng hỏa đốt lương thảo kia nhất định là người của Xích Nguyệt bọn hắn.
"Một nam một nữ?" Xích Liên Triệt ở trong lòng hiện lện một chút suy nghĩ quái dị, hai nước có tới mấy trăm vạn binh mã, người nào mà lại có gan lớn đi thiêu đốt lương thảo chứ. Một nam một nữ này là ai? Nữ tử biết yêu thuật, công phu rất cao, bên người còn có hai ma thú?
Theo miêu tả cùng với thủ đoạn này, chẳng lẽ là Bạch Băng!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian